Liễu Hàm vung tay áo, khí phách ngút trời, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Khương Tuyết Trần: “Tuyết Trần tỷ, Tứ Tượng Minh nếu còn giở những trò mèo…”
“Chẳng có gì to tát, ta sẽ xử lý.”
Khương Tuyết Trần mỉm cười, “Không cần quá lo lắng cho Hàm Nguyệt Lâu, tu tiên giới các nước phía Đông xưa nay vốn hỗn loạn, ta đã sắp xếp ổn thỏa.”
Cơ Chiêu khẽ siết chặt nắm tay, đột nhiên cao giọng: “Tuyết Trần tỷ không cần lo lắng, chuyện của Hàm Nguyệt Lâu chính là chuyện của ta.”